Em bảo Phan Rang anh cát
Nên,
“Em ước mình chỉ là cát:
Mênh mông như cát;
Lâu như cát;
Cô đơn như cát;
Bơ vơ như cát;
Hạt cát nào đâu níu giữ chân ai!”
Ừ, thì Phan Rang cát!
Phan Rang đem nỗi buồn nướng trên bếp mặt trời.
Nỗi buồn cháy đến rả rời tro bụi
Không như than củi
Tro nỗi buồn mênh mông thành cát quê nhà
Ừ, thì Phan Rang cát vậy!
Cồn cào như sóng xô ngoài bãi cố xóa dấu chân lãng du tình ái
Gió lôi cát bỏng chạy rong lên phố làm kèm nhèm những con mắt già nua dại khờ mấy em măng sữa.
Vẫn chưa vừa những con mắt đói cát trưa.
Ừ, thì Phan Rang cát chứ sao!
Đêm một vành trăng nghiêng ngó lén bờ sông cạn
Tiếng rên yêu mọc gai tua tủa dưới chân cầu
Trăng một mình nhuộm cát vàng nỗi đau
Ừ, thì Phan Rang cát đã rõ rồi!
Lũ mồ côi ôm nhau trên cát ngủ
Dù đủ đôi đủ lứa cũng từa tựa như khách qua đường
Bởi mộng mị chiêm bao cứ rụng như sao xuống giường phúc hạnh
Hóa tiếng muỗi ru ngứa ngáy nỗi mong manh thầm kín.!
Ừ, Phan Rang anh nỗi buồn hoá cát
Phủi chân xong, buồn chẳng giữ được chân người!
13/5/2009.